Năm phụng vụ mở đầu bằng mầu nhiệm Nhập thể, tiếp nối qua hành trình rao giảng
Tin mừng rồi cuộc Tử nạn, Phục sinh và kết thúc bằng vương quyền viên mãn của Đức
Kitô. Như vậy, năm phụng vụ tượng trưng cho chu kỳ thời gian bắt đầu từ Đức
Kitô và cuối cùng trở về với Ngài. Đức Kitô chính là khởi đầu và là cùng đích của
vũ trụ và lịch sử nhân loại.
Đặt lễ Chúa Kitô Vua trong Chúa nhật cuối cùng năm
phụng vụ, Giáo Hội nhắc nhở rằng, Đức Kitô chính là Vua của vũ trụ, Ngài là Chủ
của thời gian, Chủ của lịch sử nhân loại và là Chủ của lịch sử mỗi người chúng
ta. Chúa Kitô vượt trên thời gian để mãi mãi là vị Vua vĩnh cửu.
Phải hiểu tước hiệu Vua Kitô như thế nào ? Việc tuyên xưng Đức Kitô là vua mang
lại ý nghĩa gì cho cuộc sống người Kitô hữu ?
1.Vua Trong Lịch Sử
Sau thế giới đại chiến lần thứ I, chế độ Quân chủ
(Vua cai trị) không còn nữa. Chỉ còn mấy ông vua bà hoàng “làm kiểng” như ở
Thái Lan, Anh Quốc, Nhật Bản...không có thực quyền.
Trong lịch sử loài người, có một số vị vua có tài,
giỏi đánh giặc và trị nước, nhưng hầu hết các vị vua đều độc tài độc đoán (vì
cha truyền con nối), không có khả năng trị quốc an dân, chỉ biết hưởng thụ ích
kỷ, chẳng quan tâm đến bá tánh. Các vị vua bên Tàu còn tự xưng mình là Thiên tử
(con Trời) nên làm trời con, bắt ai chết thì người đó phải chết, cho ai sống
thì người đó được sống (Quân xử thần tử, thần bất tử bất trung). Các vua La mã
tự xưng mình là Thần, ngang với Thượng đế.
Nhìn chung, các vua trần gian thì tham lam, ích kỷ,
dâm ô. Khi đã chiếm được ngai vàng, họ coi thần dân như bầy tôi, giang sơn đất
nước là tài sản riêng của họ: “Thần dân của trẫm. Giang sơn của trẫm”. Nghi ngờ
kẻ nào có ý phản loạn thì giết ngay tức khắc và còn tru di cả tam tộc cửu tộc nữa.
Nếu muốn đổi triều đại, phải chiến tranh giành giật
đẫm máu. Đọc lịch sử Việt Nam, mỗi thay đổi triều vua từ Đinh, Lê, Lý, Trần,
Lê… toàn là máu và nước mắt. Đến đời Nguyễn Ánh tự xưng là Gia Long hoàng đế,
làm vua từ năm 1802, cha truyền con nối kéo dài hơn 100 năm. Năm 1945, vị vua
cuối cùng của nhà Nguyễn là Bảo Đại thoái vị.
2. Vua Trong Kinh Thánh
Vào khoảng thế kỷ thứ 11 trước công nguyên, dân
Israel có vua cai trị giống như các dân khác.
Ba vị vua đầu tiên của Israel là Saul, Đavit và
Salômôn.
Giavê Thiên Chúa, qua ngôn sứ Samuel đã cảnh cáo dân
rằng:
- “Ta hối tiếc vì đã đặt Saul làm vua, nó đã quay
lưng lại Ta.” (1S 15, 10).
- “Chính Ta đã xức dầu tấn phong ngươi làm vua
Israel . . . Tại sao ngươi dám khinh màng lời Đức Giavê . . . ngươi đã lấy gươm
đâm Uria, người xứ Hitit và đoạt lấy vợ nó làm vợ ngươi.” (2S 12, 9).
-Còn Salômôn, vị vua có 700 vợ và 300 hầu thiếp (1V 11, 3). Ông đã bỏ Đức Chúa
Giavê để thờ tà thần của các bà vợ. Giavê phán với Salômôn: “Bởi ngươi đã nên
thể ấy nơi ngươi . . . Ta sẽ giựt lấy vương quyền của ngươi.” (1V 11, 11).
Trong Tân Ước cũng nhắc đến một ông vua rất tàn ác,
đó là Hêrôđê: “Bấy giờ Hêrôđê tức cuồng lên, sai quân giết hết cả trẻ em ở vùng
Belem, từ hai tuổi trở xuống. (Mt 12, 6).
3. Đức Giêsu Kitô, Vua Niềm Tin
Giáo Hội suy tôn Đức Giêsu là Vua vũ trụ. Ngài không
làm vua theo kiểu vua chúa trần gian. Ngài cũng không làm vua một lãnh vực kinh
tế nào. Đức Giêsu là Vua Niềm Tin. Vương quốc của Vua Giêsu là vương quốc
của sự thật. “Tôi đến để làm chứng cho sự thật”. Sự thật mà Ngài tuyên bố, đó
là ý định cứu rỗi của Chúa Cha: Thiên Chúa đã sai Con Một của Ngài đến để cứu độ
thế gian.
Đức Giêsu thiết lập một Vương quốc phổ quát và
vĩnh cửu bằng niềm tin và tình yêu trong sự thật.
Nhiều lần Đức Giêsu đã khước từ làm vua theo kiểu trần
thế. Sau phép lạ hoá bánh ra nhiều, dân Do thái muốn tôn Đức Giêsu làm vua,
nhưng Ngài trốn lên núi. Khi trả lời cho những kẻ gài bẫy: “Chúng tôi có phải nộp
thuế cho Xêza không?” Đức Giêsu đáp: “Của Xêza hãy trả cho Xêza, của Thiên Chúa
hãy trả cho Thiên Chúa”.
Đặc biệt trong phiên toà xét xứ, Philatô hỏi Đức
Giêsu: “Ông có phải là vua dân Do thái không?”. Người đã trả lời: “Nước
tôi không thuộc về thế gian này. Tôi đã sinh ra và đã đến thế gian nhằm mục
đích : làm chứng cho sự thật. Ai đứng về phía sự thật thì nghe tiếng tôi”. Nước
Chúa không thuộc về thế gian. Nước Chúa ở trong các tâm hồn khao khát sự thật,
tôn trọng sự thật, đón nhận sự thật. Sự thật đó là tình yêu cứu độ Đức Giêsu
đem đến cho nhân loại.
Vương quốc Đức Giêsu là vương quốc sự thật thuộc thế
giới niềm tin, thế giới tâm linh trong tâm hồn con người. Vương quốc đó hoàn
toàn khác biệt với đế quốc của Xêza hay bất cứ đế quốc nào, chủ nghĩa nào. Nuớc
của Xêza chỉ cai trị thể xác loài người, còn vương quốc Đức Giêsu chiếm trọn tấm
lòng người. Thế lực của Xêza là quân đội, khí giới, nhà tù. Sức mạnh vương quốc
Đức Giêsu là niềm tin, là yêu thương, tha thứ. Dù rộng lớn, đế quốc Xêza cũng bị
giới hạn. Vương quốc của Vua Giêsu vô biên, được thiết lập mọi nơi. Các triều đại
phong kiến, các thể chế chính trị cũng chấm dứt trong dòng thời gian như đế quốc
của Xêza. Vương quốc sự thật, niềm tin tồn tại muôn đời.
Trong vương quốc niềm tin, con người tiếp nhận sự sống
từ chính nguốn sống là Thiên Chúa như trái đất nhận lãnh ánh sáng từ mặt trời.
Thiếu ánh sáng mặt trời thì không có sự sống trên trái đất.Thiên Chúa thông ban
sự sống cho con người vì Ngài yêu thương con người. Thiên Chúa yêu thương mọi
người ngay cả những ai chối bỏ và thù ghét Ngài. Con người là hình ảnh cao quý
của Thiên Chúa. Thánh thiện hay tội lỗi, giàu sang hay nghèo hèn, bạn hữu hay
thù địch, mỗi người đều là hình ảnh Thiên Chúa.
Khủng hoảng trầm trọng nhất của xã hội hôm nay phải
chăng là khủng hoảng về niềm tin và ý nghĩa của cuộc sống?
Đức Thánh Cha Bênêđictô XVI nhận định: “Chúng
ta đang phải đối diện với một cuộc khủng hoảng đức tin sâu xa, một sự mất ý thức
tôn giáo là điều tiêu biểu cho một trong những thách thức lớn nhất đối với Giáo
Hội ngày nay” (Phát biểu tại Assisi nhân ngày cầu nguyện cho hòa bình
27-10-2011). Theo Đức Thánh Cha, nguyên nhân sâu xa của những thách thức đối với
Giáo Hội ngày nay là khủng hoảng Đức Tin. Hơn bao giờ hết, con người cần có
Thiên Chúa; nếu không có Thiên Chúa, trần gian sẽ biến thành hỏa ngục. Có lẽ
đây là một trong những lý do chính mà Ngài quyết định mở Năm Đức Tin cho toàn
thể Giáo Hội hoàn vũ.
Trong buổi tiếp kiến chung ngày 14-11-2012, Đức Thánh
Cha Bênêđictô XVI tiếp tục loạt bài giáo lý về Năm Đức Tin. Thế kỷ trước,
chúng ta đã chứng kiến sự lớn mạnh và phát triển của chủ nghĩa tục hóa, nhân
danh con người có quyền tự chủ tuyệt đối, coi tục hóa là một giải pháp và sự
sáng tạo đối với hiện thực. Ngày nay, đức tin đang phải đối diện với những khó
khăn, đó là “ít hiểu biết về đức tin, đức tin bị thử thách và chối từ đức tin”. Chủ
nghĩa vô thần ‘thực dụng’ là một hiện tượng nguy hại cho đức
tin.
Đức Thánh Cha mô tả về ba con đường nhận biết Thiên
Chúa: thế giới, con người và đức tin.
- ‘thế giới’: liên quan đến việc “giúp con người
ngày nay phục hồi khả năng chiêm ngưỡng vẻ đẹp và cấu trúc của công trình sáng
thế. Thế giới này không phải là một khối hỗn mang không có hình dạng, nhưng
càng tìm hiểu, càng khám phá cơ chế lý thú của nó, càng ngắm kỹ một mẫu hình,
chúng ta càng thấy đó là cả một trí tuệ sáng tạo”.
- ‘con người’. Thánh Augustinô từng nói: “Chân lý cư
ngụ trong trái tim con người”. Theo ĐTC, “đây là một khía cạnh khác, ngày nay
trong một thế giới ồn ào, làm chúng ta bị phân tâm, chúng ta có nguy cơ đánh mất
khả năng dừng lại và nhìn sâu vào nội tâm mình”.
- ‘đức tin’: đây không chỉ đơn giản là một “hệ thống
những giá trị, những lựa chọn và hành động”, nhưng “là sự gặp gỡ Thiên Chúa, Đấng
đang nói và hành động trong lịch sử, Đấng biến đổi cuộc sống hằng ngày của
chúng ta, biến đổi suy nghĩ, các giá trị, những lựa chọn và hành động của chúng
ta”. Ngài kết luận: “Đức tin không phải ảo tưởng, là trốn chạy cuộc sống, là
nơi tạm trú đủ tiện nghi, là cảm xúc; nhưng là sự dấn thân vào mọi khía cạnh của
cuộc sống và loan báo Tin Mừng, Tin Vui đem lại giải thoát mọi điều thuộc
về con người”.(Theo Alessandro Speciale, Vatican Insider, 14-11-2012; WHĐ).
Con người sinh ra trên cõi đời này để làm gì và để
đi về đâu?. Đó là câu hỏi lớn mà ngàn đời con người không ngừng đặt ra cho
mình khi đứng trước những mâu thuẫn bất trắc của cuộc sống. Nghĩ cho cùng, mỗi
người chỉ tìm thấy giải đáp cho câu hỏi ấy nhờ ánh sáng đức tin.
Đức tin là một sự sống. Khi thể hiện niềm tin bằng
cuộc sống, tín hữu mới có thể an lòng là thần dân trong Vương quốc của Đức
Kitô.Ánh sáng đức tin hướng dẫn nhân loại đến yêu thương và phục vụ. Khi con
người biết sống cho người khác họ sẽ tìm thấy chính mình, thấy lý tưởng, thấy ý
nghĩa cuộc sống. Sống cho hạnh phúc của tha nhân, đó là sự thật mà mỗi thần dân
sống trong vương quốc Vua Giêsu được mời gọi thể hiện mỗi ngày.
Ở Vũng Tàu, có tượng Chúa Kitô Vua thật lớn đứng
trên núi cao nhìn về biển đông, đôi tay giang rộng như ôm lấy cả trùng dương.
Ngư dân ra khơi, nhìn lên tượng Chúa để xác định phương hướng. Khi gặp sóng
gió, họ cũng hướng về tượng Chúa để cầu nguyện xin ơn.
Mừng lễ Chúa Kitô Vua vũ trụ, Vua niềm tin, chúng ta
trọn một niềm xác tín, Chúa Kitô là trung tâm lịch sử cứu độ là chuẩn đích cho
chúng ta định hướng với tin yêu và hy vọng. Hãy để cho Chúa chiếm trọn tất cả
con người mình, tư tưởng, lời nói, việc làm. Chúng ta không còn thuộc về thế giới
của bóng tối và tội lỗi. Chúng ta thuộc về vương quyền của Vua Giêsu là vương
quyền của sự sống và sự thật, vương quyền của niềm tin và ân sủng, vương quyền
của sự thánh thiện, công lý, tình yêu và hoà bình (Kinh Tiền Tụng).
Linh mục Giuse Nguyễn Hữu An
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét